Chào các bạn,
Cũng phải 1 năm rồi mình không quay lại chia sẻ điều gì trên chiếc Blog thân iu này. Thời gian trôi thật là nhanh. Đã có những lúc mình nghĩ rằng sẽ phải phát triển chiếc Blog của mình thành một thứ gì đó thật lớn mạnh, kiếm được nhiều tiền cho bản thân mình. Nhưng rồi mọi thứ khiến mình mệt mỏi và kiệt sức. Cũng như cái cách mình hoảng loạn với cuộc sống của mình hiện tại. Bởi, chẳng biết mọi thứ mình đang làm là vì mục đích gì, rồi mình sẽ sống tiếp ra sao trên chặng đường mới ngoài kia. Khi mà đi làm rồi ra trường. Mọi thứ thật mông lung.
Không biết ở ngoài kia có ai đó giống mình không? Là một sinh viên Bách Khoa, mỗi kì thi đến chúng mình miệt mài ôn tập, thâu đêm suốt sáng rồi đến khi kì thi kết thúc, thứ còn đọng lại trong mình chỉ là sự trống rỗng. Một cảm giác thật khó chịu khi chẳng biết mình phải làm gì tiếp theo.
Anh trai vẫn hay nói với mình rằng, điều quan trọng nhất mỗi khi làm một công việc gì, là em phải hiểu rõ mục tiêu của công việc đó ra sao như thế nào. Rồi mình bám sát và làm theo. Nhưng, bản thân mình cũng chẳng biết mục tiêu của những công việc mình đang làm là gì? Đôi khi mình đã xác định được mục tiêu rồi nhưng trên chặng đường mà mình đi, mình lại thấy dường như nó không phải vậy. Mình luôn nghi hoặc những mục tiêu ấy. Rằng liệu cái thứ mà mình đang theo đuổi có thật sự đúng không?
Những nghi hoặc ấy làm chùn bước chân mình. Mình rơi vào vòng xoáy của những câu hỏi và dường như chẳng có việc gì được hoàn thành một cách trọn vẹn. Bởi mình chỉ làm một chút rồi bỏ ngang. Một chút rồi nản chí mà không thể cố gắng vượt qua những cảm xúc ấy đẩy bản thân đi lên.
Trong khi mọi bạn bè đồng trang lứa vẫn đang cố gắng nỗ lực từng ngày để học tập, trải nghiệm, thì mình giậm chân tại chỗ. Vì mình không biết phải theo con đường nào ? Không biết phải theo hướng nào. Có lẽ do mình chưa kết nối thật sự với bản thân mình chăng? Mình nghĩ là vậy, mình chưa thể kết nối và hiểu rằng bản thân muốn gì ở thời điểm hiện tại. Và đôi khi những lời nói của gia đình và bạn bè xung quanh cũng làm nhiễu loạn đi suy nghĩ của mình về tương lai vì cái tâm mình không thật vững.
Cách duy nhất để đối mặt với vòng xoáy đang níu chân mình lại chỉ có thể là viết nó ra, và tìm cách giải quyết. Bởi nếu như mọi thứ cứ ở mãi trong đầu với những suy nghĩ chồng chéo lên nhau thì có lẽ mình sẽ mãi mãi đứng ở đó. Giống như mình đang ở đây viết lên những dòng chữ này, đầu óc mình trở nên thông thoáng hơn, suy nghĩ cũng mạnh mẽ và dứt khoát hơn.
Tuổi 22, trước những ngã rẽ khiến mình phải tự lựa chọn và chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình. Dù có thế nào thì mọi chuyện xảy ra đều có lý do và cách giải quyết của riêng nó. Bình thản chấp nhận sẽ khiến mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
Dù chưa có đáp án cho những câu hỏi trước mắt của bản thân nhưng mình biết mình phải thay đổi. Từ những thói quen nhỏ nhất để từng bước kết nối lại với bản thân mình. Mình đã từng nghe một câu nói rất hay đó là: Khi bạn chạm đáy, thì tiếp theo sẽ là thời khắc bạn đi lên. Chính vì thế, mình phải cố gắng lên thôi, kiên trì và nỗ lực, đặc biệt là phải tin vào bản thân mình. Niềm tin vô cùng quan trọng. Nó là một nguồn động lực tự thân lớn lao trong mỗi con người.
Cảm ơn bạn đã đọc hết những lời tâm sự này của mình. Nếu như bạn cũng giống như mình thì mình mong rằng bài viết này sẽ khiến bạn cảm thấy mình không cô đơn trước những ngã rẽ của tuổi 22.
Chúc bạn có một ngày nhiều yêu thương <3